Ăn - mặc - ở - đi lại, đó là bốn nhu cầu vật chất cơ bản của loài người. Ăn để mà sống. Ẩm thực là nhu cầu cấp thiết của sự sống (GS Trần Quốc Vượng & TS. Nguyễn Thị Bảy, 2010, tr. 23). Tuy nhiên, ăn không chỉ để no bụng mà còn tùy thuộc lựa chọn đáp ứng yêu cầu thưởng thức, để hợp với điều kiện, hoàn cảnh, lứa tuổi; tùy theo đặc sản vùng miền, dân tộc; hoặc tùy theo thời điểm dùng bữa trong ngày, ăn cơm hay ăn bánh (ăn quà), ăn nhiều hay ít, kể cả nhu cầu chia sẻ, cộng hưởng trong hoạt động ăn uống, đặt ra vấn đề văn hóa ẩm thực. Bánh dân gian xuất hiện từ lâu đời, được làm từ các nguyên, phụ liệu, bột ngũ cốc có sẵn. Ban đầu, bánh chỉ được làm tại gia đình, phục vụ nhu cầu ăn chơi (không ăn no thay cơm). Lâu dần, bánh dân gian được gia chủ chú trọng và đưa vào bàn cỗ các dịp lễ, tết trong gia đình, sau đó là chiêu đãi thực khách. Bánh không chỉ là hàng “quà bánh”, mà còn sử dụng trong các đám giỗ, tiệc, cúng kiếng theo các quy định riêng trong dân gian. Luận văn thạc sĩ văn hóa Chuyên ngành Văn hóa học Người hướng dẫn: TS. Trần Ngọc Khánh Tác giả: Lư Nguyễn Song Thương Số trang: 155 File PDF-TRUE Ngôn ngữ: Tiếng Việt Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn - Đại học Quốc gia TP. HCM 2020 Link Download https://drive.google.com/file/d/1cZdZMDoV9tn3AIB8jQDdpW8PxVqo-yRrhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTM6cEZ3WGQHg04L1