Ẩm thực là một trong ba dạng thức văn hóa (nhà ở, trang phục và ăn uống) giúp con người tồn tại phát triển; theo thời gian cùng với sự tiến hóa của loài người ẩm thực từng bước được nâng lên thành nghệ thuật, thể hiện trình độ văn minh và đặc tính văn hóa của mỗi một con người, mỗi gia đình, và của cả một dân tộc,... có thể nói ẩm thực gần như là hơi thở của cuộc sống. Balzac đại văn hào Pháp đã từng nói: “Món ăn, xét bề ngoài, chỉ là cái đích của sự thỏa mãn vật dục. Nhưng đi sâu, ta vô cùng ngạc nhiên thấy nó biểu hiện trình độ văn hóa vật chất thì rất ít, nhưng biểu hiện trình độ văn hóa tinh thần của dân tộc thì rất nhiều”1. Ngay cả nhà Marketing hiện đại F. Koller đã thưởng thức các món ăn của Việt Nam và ông khuyên nên lấy “ẩm thực” làm khâu đột phá trong chiến dịch truyền bá thương hiệu Việt Nam trên toàn thế giới. Do đó, ẩm thực đối với con người ngoài mục đích nuôi sống cơ thể, còn là vấn đề thể hiện bản sắc văn hóa, thể hiện nét đặc trưng của văn hóa từng dân tộc, vùng miền. Trong ý nghĩa đó, việc nghiên cứu về văn hóa ẩm thực cũng đồng nghĩa với việc nghiên cứu văn hóa dân tộc. Luận văn thạc sĩ văn hóa Chuyên ngành Văn hóa học Người hướng dẫn: TS. Lê Thị Ngọc Điệp Tác giả: Trần Ngọc Duyên Số trang: 118 File PDF-TRUE Ngôn ngữ: Tiếng Việt Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn - Đại học Quốc gia TP. HCM 2018 Link Download https://drive.google.com/file/d/1dqaBMgcmeRJgzy9-xQvqIZu8Zwj3UXiPhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTM6cEZ3WGQHg04L1