Sau năm năm quen thuộc, cô Phúc con gái quý của bà Phủ đã gọi Tùng con bác phó may bằng anh. Mà Tùng con bác phó may lại gọi cô Phúc bằng chị. Một vài lần gặp gỡ trên bến Âu Lâu, Phúc và Tùng được dịp chuyện với nhau trong một không khí thân mật. Vài lần gần đây, Phúc đã nói với Tùng là gia đình cô sắp rời đi nơi khác. Chính lần này, Tùng cũng nói với Phúc là sẽ đi xa để tìm việc giúp đỡ cha mẹ. Họ chia tay. Sau hai năm Phúc về Hà Nội và học tình cờ trong một lần Phúc bị ốm Tùng đã quyết định gặp lại cô. Lần gặp mặt ấy đã giúp họ tự mình thổ lộ tình yêu với nhau và cũng là lúc Tùng quyết định đi Sài Gòn lập nghiệp để xứng đáng với Phúc. Họ chia tay và hứa hẹn với nhau khi nào Tùng thành đạt thì họ sẽ gặp nhau. Trong lúc Tùng đi xa Phúc về Moncay dạy học đợi ngày Tùng về. Và năm năm đã trôi qua không một tin tức gì về Tùng. Cho đến một ngày cô nhận được thư của anh với một lời hẹn năm năm nữa, anh sẽ làm nên danh nghiệp để có thể quay về tôn thờ em. Cô Giáo Tỉnh Lỵ NXB Đời Mới 1943 Lê Văn Trương 227 Trang File PDF-SCAN Link download http://nitroflare.com/view/4FB9727F6109261https://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTM6cEZ3WGQHg04L1