Vả chàng, nếu quả như lời nhà cồ-học Maspẻro, tiếng Nam mượn quá nửa phần ở chữ Hán, thi kê-cứu căn-ngugên những tiễng \iệt-Hán và các điền-cố thướng dùng trong văn-chương quốc-văn, được nhiều chừng nào càng hag chừng nấg ; đó lá phận-sự chung của những nhà căm bút biết lo tới lương-lai quốc-học và quốc-ván Việt-Nam. Chúng tôi chỉ biết làm phận-sự, chẳng quan-tám đến những lời càu-toồn trách-bị níu có, sau này. Vì khỏi phải nói, thi độc-giả cũng biết rồng bộ từ-đihi này, dù là kết-quả của măy nám trời tìm-tỏi nghiền-cứu, cùng chưa the nào hoàn-toàn và đằy-dủ được : Nó chi ĩr trong phộm-vi sự hiều-biết và giới-hạn cuộc kê-cứu của một người. Tầm Nguyên Từ Điển NXB Quốc Học Thư Xã 1942 Lê Văn Hòe 383 Trang File PDF_SCAN Link Download http://nitroflare.com/view/D3E0BB83D70B02Dhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTM6cEZ3WGQHg04L1